Không ai có thể ngăn cản được họ buông ra những lời bịa đặt giả dối bóp méo sự thật, những lời vu oan phỉ báng hạ nhục. Bởi đó là ác nghiệp của chính họ, chúng ta chẳng thể thay đổi được họ.
ĐỨC PHẬT DẠY: THẢN NHIÊN TRƯỚC LỜI VU OAN CHỬI RỦA XÚC PHẠM
Sau khi Phật thành đạo, Phật thuyết pháp làm cho vua quan, các nhà giàu có và dân chúng đều theo quy y Phật. Các ngoại đạo lép vế, nên chúng tìm cách hạ uy tín Phật. Các người Bà La Môn đến nói với cô gái Chiến Già (Cinca Manavika) là tín đồ của họ.
Hàng ngày cô Chiến Già trang điểm thật xinh đẹp, ôm bó hoa đi đi về về từ hướng tịnh xá Kỳ Hoàn. Lúc Phật tử nghe pháp xong, trên đường trở về thấy cô đi ngược chiều tiến đến phía tịnh xá. Buổi sáng, khi Phật tử đến nghe pháp lại thấy cô đi ngược chiều từ phía tịnh xá ra về. Có người hỏi cô đi đâu thì cô lặng thinh, mỉm cười, trông có vẻ bí mật.
Một tháng sau nữa thì cô trả lời thẳng thừng rằng, “Tôi đến tịnh xá Kỳ Hoàn. Đức Thế Tôn là người yêu của tôi.” Khi cô đến trước cổng tịnh xá Kỳ Hoàn thì cô sẽ qua trụ xứ của ngoại đạo để nghỉ đêm.
Rồi một hôm, Phật đang thuyết pháp. Cô với 500 ông Bà La Môn đến. Cô đứng lên cắt ngang lời Phật. Cô nói, “Lời đức Thế Tôn nói thì hay lắm, nhưng việc làm của Ngài không tốt chút nào. Hôm nay em đã bụng mang dạ chửa mà đức Thế Tôn không ngó nghĩ gì hết. Nếu Ngài không làm gì thì giao em cho ông Cấp Cô Độc hay bà Tỳ Xá Khư lo liệu. Ngài thật là người bạc tình bạc nghĩa.”
Năm trăm ông Bà La Môn liền mắng chửi Phật thậm tệ.
Đức Phật hỏi, “Này, Chiến Già (Cinca Manavika), ngươi nói thật hay là vu khống? Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết mà thôi.”
Cô Chiến Già trả lời, “Việc này chỉ có em và Thế Tôn biết mà thôi.”
Đế Thích thấy việc dối trá tráo trở của ngoại đạo liền hóa ra bốn con chuột, leo lên mình cô, cắn các dây chằng phía trong. Một khúc gỗ tròn và một cái gối rớt xuống trước mặt mọi người.
Cô Chiến Già quá hổ thẹn, liền chạy, chạy mãi và rơi xuống hố mà chết. Năm trăm ông Bà La Môn cũng liền chuồn mất.
Lại có một lần, Đức Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn. Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật chửi. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh, họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
– Cồ Đàm, ông có điếc không?
+ Ta không điếc!
– Ông không điếc sao không nghe tôi chửi?
+ Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
– Quà ấy về tôi chứ ai.
+ Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì những lời đó chỉ thuộc về duy nhất ông!
Trong kinh, Đức Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rơi xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc.
Không ai có thể ngăn cản được họ buông ra những lời bịa đặt giả dối bóp méo sự thật, những lời vu oan phỉ báng hạ nhục. Bởi đó là ác nghiệp của chính họ, chúng ta chẳng thể thay đổi được họ. Bởi chính họ đang đau khổ trong tham vọng và đố kỵ nên mới sân giận tìm cách chửi rủa cho hả hê. Nếu họ đang hạnh phúc, đang viên mãn thì đã chẳng như vậy. Thực ra chúng ta không đáng phải bận tâm, không cần để ý đến sự thâm độc hiểm ác của họ. Mà chỉ cần buông xả Tám pháp thế gian, thì chẳng lời ác khẩu nào chạm đến tâm mình được. Và hơn nữa, chúng ta hiểu rõ tâm địa khổ đau bất an trong biển khổ tham sân si của họ, lại càng thấy thương xót cho họ.
Cũng như những con đường đầy chông gai và đá nhọn. Nhưng nếu bắt buộc phải đi trên đó, không thể nào tránh né, hơn nữa chúng ta không thể rời gai và dẹp đá được, thì tốt hơn hết, chúng ta nên mang một đôi giày thật chắc chắn ???
– Diem Loving Heart Nguyen –