Hầu thánh xưa và nay có nhiều khác biệt, mời các bạn cùng đọc chuyện hầu thánh thời xưa !
…..Có ai đã được xem bà chúa động hàng bạc lên đồng chưa ? Người ta nói nhiều về bà lắm, ngôi điện thờ của bà nguy nga choáng lộn vô cùng, khăn áo của bà khác lạ hẳn mọi người, vì khi lên đồng giá quan lớn thì bà đóng hẳn cân đai bối tử, áo bào gấm, mũ cánh chuồn và bia nhung, chầu các bà thì xiêm áo phi tần, hài thêu cánh phượng, khăn đống vành giây.
Và khi giá quan hoàng lên, đi ngựa múa gươm, bà buộc hẳn nhạc đồng vào cổ chân để nhẩy leng keng theo nhịp trống điệu đàn , trong khi đó thì dãy đèn điện xanh đỏ cũng bật lên và tắt đi, nhấp nhoáng như trên sân khấu. Bà chúa Hàng Bạc thường được gọi là cô Bé Tý, mặc dù hình thù bà không thua kém những đô vật hạng nặng.
Tôi chưa được cái hân hạnh chứng kiến một cuộc “ nhảy” đồng thú vị đó , và tôi chưa được rõ là bà chúa hầu đẹp đến chừng nào, nhưng tôi đã được xem bà Hàn Sinh hầu đủ hai mươi mấy giá quan lớn đệ nhất cho tới giá cậu bé.
Mà bà trẻ hẳn lại, đẹp hẳn ra, hai mắt long lanh như có điện, và nét mặt thay đổi rất tài tình, tuỳ theo từng trường hợp giận hay vui.
Từ lúc bà mềm mại hất cái khăn diện phủ lên đầu, cho tới khi hai bàn tay run bần bật, để từ từ nâng lên cao ra hiệu, nếu các quan thì tay trái, và tuỳ theo thứ bậc giơ số ngón tay, tỉ dụ quan đệ nhất thì một ngón, quan đệ Tam thì ba ngón, và nếu các giá chầu, thì cũng thế nhưng dùng tay phải, thật là một dị cảnh huyền hoặc.
Khi bà hầu giá quan đệ nhị , cái áo mầu xanh và cái đai lưng thắt gọn lấy người, thêm vào một cái khăn xếp bằng vóc đỏ trơn, Nom bà uy nghi lẫm liệt lạ lùng. Nhất là khi bà đứng dậy “ làm việc quan” đường hoàng mạnh bạo, bà đã lột được hết tinh thần của một ông quan cương trực và oai phong, một ông quan tưởng tượng.
Người ta càng thán phục hơn , khi bà hầu giá ông bẩy Bảo Hà, nét mặt bà khó đăm đăm, và bà đã so vai ,rụt cổ, để hút một điếu thuốc lá thơm tẩm thuốc phiện. Vì ông chủ nghiện mà.
Năm giá “ ngũ vị tôn ông “ bà hầu lẫm liệt nhường nào, thì sang đến giá đồng mẫu Thượng, bà lại nghiêm nghị và đoan trang nhường ấy.
Mặt hoa hớn hở, tóc mây và rườm rà. Trông bà đẹp lồ lộ, cái đẹp hồn hậu, u trầm của các “ nàng” rừng xanh, núi đỏ. Thật kỳ.
Và bộ áo xiêm nữa, chao ôi là một kỳ xảo : cái xiêm bằng sa tanh màu lam dát kim tuyến buộc chéo ra đằng sau, cái “ phá” thêu sặc sỡ bó chẽn lấy bộ ngực và cái khăn bịt đầu bằng nhung màu lam thắt ra sau gáy, bỏ thõng xuống hai vai, làm nổi hẳn khuôn mặt trắng mịn, và đôi mắt buồn, cái vẻ buồn sâu thẳm của sơn lâm.
Thêm vào năm sáu cái vòng bạc xủng xoảng ở cổ, và con dao rừng cán chạm đồng bạch đeo ngang sườn. Thử hỏi có một cô “ nàng” nào hoa tay khéo đến đâu chăng nữa, liệu có thể trang điểm được cái vẻ cực kỳ mỹ lệ như thế chăng ?
Những tiếng hú ngắn dài cảng làm nổi hẳn cái vẻ bí hiểm, âm u của nơi mà Thượng ngàn bà ngự trị.
Sau bốn giá tứ phủ chầu bà, với giá chầu bảy Sơn La, lại một bà Mường nữa, nhưng là một bà Mường nhí nhảnh, và khoảng đôi chút, đến giá ông Hoàng.
Ai đã được xem lên đồng, ai đã được hân hạnh có phụ nhân là ghế đệm của công đồng, thử hỏi còn lạ gì ông Hoàng nữa.
Giá ông lên, là y như sự vui vẻ tới, ông là một “ tài hoa son trẻ” trong cái thế giới uy linh của chư vị Đức thánh chầu đấy.
Cái đặc điểm của ông là cười luôn miệng, và đùa nghịch một cách rất vô tư. Nhưng ông tốt bụng lắm và cũng hay dỗi lắm, lẳng lơ nữa.
Mà phải xem giá ông Hoàng ở bà Hàn Sinh mới thật là hứng thú.
Khi giá ông lên ư ? Trước hết tiếng cười the thé báo hiệu, và cả hai nắm tay ông giơ cao lên và cứ ngoáy tít mãi đi để ra hiệu. Và ông giật phắt cái khăn phủ diện ra.
Trong khi những người hầu dâng xúm lại kêu, nghĩa là ra sức nịnh ông, thì ông ngồi xếp chéo khoeo mỉm cười và ngật ngưỡng ra vẻ thú vị lắm.
Bà Phó vội soạn áo khăn để bận cho ông : một cái áo vàng hoa bạc với cái khăn thêu cũng mầu vàng buộc chéo đầu rìu ra đằng trước. Ông Hoàng lẳng lơ nhặt mấy cành hoa gài lên
mái tóc và một bông hồng cực lớn giắt giữa trán, chỗ thắt múi khăn.
Ông tươi tỉnh như một cậu nhỏ gặp ngày cưới chị. Ông luôn luôn gật gù cái đầu với trăm phần hào hứng, và ông thân mật xưng tên trống không với mọi người :
“ Sế sế” Hoàng về vui chơi với các chị nhé !
Mọi người dạ đều một tiếng.
Sau khi đứng lên trình diện với công đồng, nghĩa là ông lễ trước bàn thờ, ông ung dung ngồi xuống tí toét cái miệng, và nhìn quanh như nhận diện các con nhang.
Mọi người lại xúm vào kêu xin ban tài ban Lộc. Ông Hoàng xoá hai tay , nhìn mâm quả lớn tướng bày trên án thư , bảo các người :
“ Sế sế” Hoàng “ bang” tài “ bang” Lộc cho các chị nhẻ… ẻ
“ Sế sế” các chị phải bảo hát thật hay , cho Hoàng nghe nhe…ẻ !
Mọi người đồng thanh vâng. Cũng văn vận lại trục đàn, dọn lại giọng, vì họ biết nếu chiều được ý ông Hoàng lúc này thì chắc ăn câu lắm.
Ký Sịn gân cổ hát nịnh :
“ Ông Hoàng tối nay ối a mà mắt phượng
Dạ ngà … mắt phượng long lanh
Tài hoa … là hoa lỗi lạc tang tình ông thỏa chí vui chơi … ông khôn ngoan nhất phẩm trần đời.
Xông mây, đạp gió là mọi nơi xa gần,
Đàn ngũ âm ối a … ông ra tay tinh tình
Câu thơ thần, rượu thánh … mà ai đương.
Ông Hoàng thích trí cười khanh khách, và lẳng lơ liếc Ký Sin, ông ném thưởng cho một nắm hương.
Bà Phó đã đệ trước mặt ông mâm ngũ quả và một cái đĩa pha Lê đầy ắp những đồng hào bạc.
Mọi người lại xúm vào kêu xin lộc. Ông cầm nắm hương thư vào mâm lộc, và đĩa hào, rồi ông chia phần.
Ông nhặt mấy quả hồng bì, một quả ớt, một quả lê, và ba đồng hào mới tinh để vào một cái đĩa tách.
Ông cầm nơi tay và mỉm cười nhìn mọi người, họ xô lại nịnh ông, nhưng ông vẫn giữ khư khư.
Mọi người hết sức kêu, ông vẫn mỉm cười, sau cùng ông đưa cho bà Phó, bà này vừa định giơ tay cầm, thì ông rụt ngay tay lại, ấy ông vẫn ấm ờ như thế và ông cười khanh khách.
Nhưng rồi ông đưa cho người ngồi sau và bảo “ Thủ tự!”
Ông vẫn nhớ đến thủ tự trước tiên, vì đó là người đày tớ trung thành nhất của ông.
Đĩa Lộc thứ hai ông cho thêm những một đống bạc hào và ông chỉ tay bảo đưa cho bọn cung văn.
Ký Sịn dạ một tiếng và gân cổ , há hốc miệng gào :
Ông ngự đồng khăn áo ối a .. lược gương
Mỹ miều thanh lịch ối a … dịu dàng… mà ông xinh trai ! ?
Ông hả hê cười tít cả mắt. Và ông vui vẻ đứng dậy, người ta vội vàng dâng ông đôi hèo, đôi roi để ông múa võ.
Rồi đến giá các cô nõn Mường và xinh đẹp. Cô Bơ ăn mặc toàn trắng , đứng chéo trân điều khiển hai cái mái chèo, chống trên bục giả vờ chèo thuyền, điệu bộ nhịp nhàng theo giọng hát của cũng văn :
Chèo chơi chèo chơi, chèo lên trên giời, khoan lái hò khoan.
Buồm lan chèo quế, cô bơi thuyền rồng, khoan lái hò khoan …
Năm chiếc thong dong, trăm cô thể nữ, khoan lái hò khoan …
Mười hai cửa bể , cô khắp ngao du, khoan lái hò khoan…
Sau cùng đến giá cậu nhỏ bé làm nũng đủ trò.
Không rõ chính xác cậu có hay nũng nịu như rứa không ?
Hay đó chỉ là óc tưởng tượng của các bà đồng.
Dù sao ta cũng nên khen cái óc tưởng tượng dồi dào đó, và phải chịu là các bà khéo léo hơn ai hết, trong khi hầu bóng, bà đã bịa ra mỗi hàng chầu một điển tích ly kỳ, như truyện cổ tích, đủ để làm mê hoặc những khối óc dễ tin và dung dị .. “
Trích truyện “ Hầu Thánh “ của Lộng Chương.