Chào các bạn! Đã 2 năm kể từ khi tôi theo Thầy mở phủ trình đồng và thời gian qua cũng là thời gian tôi theo thầy học đạo, tu thân dưỡng tính, tu tâm tích đức.
Hai bài “Tìm hiểu về các loại cơ hành” và bài “Hiểu đúng thế nào là yên căn yên số” là do tôi viết dưới sự dẫn dắt, chỉ bảo, chỉnh sửa của đồng Thầy tôi dựa vào kinh nghiệm của thầy trên con đường đạo cũng như thu thập từ một số nguồn tin tưởng.
Hôm nay đây, tôi viết bài này xin mạn phép đồng thầy cho tôi được tự viết một bài chia sẻ của chính bản thân mình về những gì tự ngộ ra được trong suốt hai năm theo Thầy từ khi mở phủ trình đồng, chính thức yên căn yên số! Bài viết hoàn toàn chủ quan từ sự chiêm nghiệm của bản thân với tinh thần chia sẻ, học hỏi, rất mong các bạn tiếp nhận một cách tích cực, có văn hóa, tôi sẵn sàng tiếp nhận mọi ý kiến đóng góp miễn sao lời lẽ văn minh, cử chỉ cao đẹp, còn những ai nói năng lời lẽ thiếu văn hóa tôi xin phép được chặn khỏi trang.
- “Con phải suy nghĩ thật kỹ trước mọi vấn đề, nhất là trước khi bước vào con đường đạo. Tu chính đạo khó khăn lắm con ạ, chuyện tu là chuyện cả đời, quan trọng không kém việc lấy vợ gả chồng, nếu con sai đường có thể con không mất tất cả, nhưng cũng mất một phần của cuộc đời”
Đó là lời đầu tiên Thầy nói với tôi khi tôi đặt chân tới bản phủ. Lúc đó tôi đang bị cơ hành điên đảo, đầu óc quay cuồng, chỉ cần thấy một con đường để đi là tôi lao vào, cũng chả nghĩ nhiều tới khó khăn hay không, tôi chỉ nói mỗi câu “khó khăn thế nào con cũng vượt qua đc, giờ con tâm thần điên đảo, chỉ mong tâm an, yên căn yên số, miễn là có cậu chỉ bảo con là được, cậu đừng bỏ con là được…”. Thầy chỉ cười nói với tôi “Cha mẹ không bao giờ bỏ con cái, chỉ có con cái không vững bước mà rời bỏ cha mẹ”
- “Con đừng nghĩ Hầu Đồng để xin tài xin lộc, xin ngân xin xuyến, con hãy hiểu con có căn có số tức con có cha mẹ bề trên độ cho con, bản thân con hầu đồng là để trả ơn cha mẹ, chứ đừng nghĩ sẽ được lợi lạc gì!”
Nghe xong câu này tôi thực sự rất bất ngờ, tôi đã đi xem rất nhiều thầy, thầy nào nhìn phát cũng thấy ngay ra tôi đang bị cơ hành điên đảo, rồi cũng có mấy ý sau thầy nào cũng nói “ôi cha mẹ cơ cho khổ thế này rồi không biết mà ra hầu đi, hầu đi mất một được mười, rồi cha thương mẹ độ cho có ngân có xuyến trên lo việc thánh dưới gánh việc gia chung nhé” rồi là “ làm con tứ phủ, ngủ gật cũng có cái mà ăn” chứ chưa ai nói với tôi những lời trên cả, tôi khắc cốt ghi tâm những lời Thầy dạy, tự nhủ bản thân sẽ tu thân dưỡng tính thật tốt
- “Lắm lúc không mong mà được, chờ đợi nhiều hoá ra không. Mọi chuyện phải tự tin vào nội lực của bản thân mình chứ đừng mong cầu phật thánh, hay cha mẹ bề trên ban lộc cho mình”
Nói thật chả tự dưng có câu “sạch sành sanh mới được manh áo đỏ” tới lúc trình đồng mở phủ mấy người là còn nguyên vẹn cơ nghiệp đâu. Tôi cũng như bao người khác thôi cũng mong muốn sau khi yên căn yên số tìm lại được những gì mình đánh mất, rồi ai chả muốn gia đạo êm ấm, con cái có nếp có tẻ. Nhưng cũng nhờ có sự chỉ dạy của Thầy tôi hiểu ra rằng không phải mình con cha con mẹ mà mong ngồi đó để cha mẹ ban lộc ban tài ban lộc ban cho mọi thứ ấm êm, mà phần nhiều là do bản thân mình. Tôi bình tĩnh lại trong mọi việc, sống chậm lại, nhìn mọi việc rõ hơn, tôi nhận ra thời gian qua tôi đánh mất nhiều thứ có thể một phần do cơ đày khiến tinh thần bất ổn, kém may mắn, nhưng nhiều phần là do bản thân chưa thực sự nỗ lực, còn hiếu thắng, bốc đồng, chưa học hỏi đủ kiến thức và kinh nghiệm trong làm ăn, từ đó tôi cố gắng từng ngày nay tuy chưa gọi là thành công mỹ mãn nhưng tôi dần lấy lại được một phần và đang trên đà tiến tới trong công việc.
Đầu năm ngoái cũng chẳng mong cầu gì, tự dưng một đêm tôi nằm mộng một người phụ nữ mặc bộ gấm đỏ, khăn chùm đầu bế một bé trai đưa cho tôi và nói “đứa bé này là ta cho con, con hãy nuôi dạy nó cho tốt” rồi biến mất, 3 tháng sau thì tôi có bầu và giờ đã sinh hạ được một bé trai kháu khỉnh, đúng là không mong mà được, ơn nhờ cha mẹ, cứ tu thân thật tốt, nhất tâm nhất dạ, rồi cha mẹ thương sắp xếp nắm phần cho.
- “Con có biết tại sao bàn tay của Đức Phật Thích Ca đặt nằm lòng hai ngón cái ở rất gần nhưng luôn có một khoảng cách đó là tượng trưng cho “đời” và “đạo” rất gần nhưng không bao giờ chạm vào nhau, con phải học cách cân bằng giữa đời và đạo, con mới có thể tu tốt được, mới gặt hái được thành quả, để mất cân bằng con sẽ đánh mất môt phần của cuộc sống”
Thời gian đầu khi bước chân vào con đường đạo quả thật rất khó khăn với tôi, công việc thì chưa ổn định, gia đình thì con nhỏ nhiều thứ lu bu, cha mẹ cấm cản việc theo hầu, bản thân việc trần con lo chưa xong nói gì tới việc theo đạo; rồi đầu năm, cuối năm, tuần rằm mùng một, các ngày lễ ngày tiệc, thu xếp thời gian, tiền bạc, công sức đâu phải là việc đơn giản. Nhiều lúc thực sự mệt mỏi, căng thẳng từ nhiều phía khiến có lúc gần như gục ngã, cũng nhờ có cha mẹ luôn ở bên đề tâm, Cô Cậu chỉ bảo, anh chị em trong bản phủ giúp đỡ mà tôi dần tìm lại được sự cân bằng giữa đời và đạo, việc thánh và việc trần.
- “Tu là sửa, là hoàn thiện, là thay đổi, nếu bản thân con không vượt qua được bản ngã, lòng kiêu hãnh của bản thân, chấp nhận những cái sai của mình mà từ đó sửa lại, con sẽ không thể tu được.
Bản thân tôi tính tình đơn giản, thắng thắn, nói năng không suy nghĩ nên ra đời hay vướng thị phi, bị nhiều người ghét. Nhiều người góp ý tôi cũng bỏ ngoài tai, cho rằng mình chả sai gì cả, mình không cần thay đổi. Tới một hôm Thầy tôi gọi tôi ra và nói với tôi điều trên, Thầy còn nói rằng “xuất phát điểm mọi người khi bước vào con đường đạo giả định là như nhau , nhưng mỗi một người tuy vào sự giác ngộ và cố gắng của bản thân trong bước đường tu mà tiến tới những thành quả khác nhau, nếu con không thay đổi, con sẽ dậm chân tại chỗ”.
- “Thân, khẩu, ý là ba cái trong con người mà phải tu đầu tiên, ý là hành động tạo tác từ ý tưởng, từ trong ý nghĩ, khẩu là từ miệng, thân là hành động của bản thân. Từ suy nghĩ (ý) dẫn đến lời nói (khẩu) rồi dẫn đến hành động (thân). Thân, khẩu, ý mà tốt thì tạo ra nghiệp lành, ngược lại xấu thì tạo ra nghiệp dữ.
- “Con không bao giờ có thể lấy được tình yêu của tất cả mọi người, có người yêu thì phải có kẻ ghét, có chính thì phải có tà, có tốt thì phải có xấu, hai thái cực đối lập tạo nên sự cân bằng của xã hội, của con người, quan trọng là dù cuộc đời có phong ba bão táp ập đến, dù con có gặp phải sự phản bội của những người con tin yêu, con vẫn phải vững tin vững lòng mà sống cho thật tốt, thật tâm, đừng vì người khác tác động mà thay đổi bản thân mình.
Từ ngày theo Thầy hơn hai năm cũng là thời kỳ tôi nhìn nhận rõ ràng nhất về con người. Có người tốt thế nào, có kẻ bạc ra sao, có người sống thật tâm, có kẻ sống hai mặt, có người đến, người đi, có người nay là bạn, mai là thù, hôm nay cười nói ôm ấp ngày mai sẵn sàng một nhát chém sau lưng. Cũng nhờ đó mà tôi được tôi luyện về bản lĩnh khi đối mặt với mọi sóng gió của cuộc đời, giờ đây tôi bình thản, thung dung không sợ hãi, không do dự, bình tâm mà phán xét giải quyết mọi vấn đề.
Những điều tôi ngộ ra được trong hai năm vừa qua có lẽ không thể viết đủ qua một bài viết và những điều đó vẫn được trau dồi từng ngày. Tôi thực sự rất biết ơn bề trên đã đưa đường chỉ lối cho tôi gặp được Thầy tôi, một người tôi nhận thấy là người có tài có đức, tâm sáng. Đạo là do tâm ngộ, chính thầy tôi cũng nói với tôi rằng “mỗi thầy mỗi phép, cậu không thể đúng 100% được, nhưng những gì cậu ngộ ra được đúng đắn nhất sẽ để dạy và dẫn dắt các con”, tôi chỉ cần biết rằng kể từ khi tôi có Thầy dẫn dắt, bản thân tôi được yên, tôi cảm thấy bình tâm, tôi nhìn nhận mọi thứ tinh, sâu và đa chiều hơn, con người tôi tốt lên, gia đình tôi hạnh phúc yên ấm và cuộc sống tôi bình ổn hơn.
Vốn trang này Thầy tôi sáng lập nên với mục đích là đưa ra quan điểm, hiểu biết của mình về tâm linh với mong muốn các bạn căn đồng số lính có cái nhìn nhiều chiều hơn về việc căn số, tâm linh bốn phủ, từ đó tránh bị người khác lợi dụng, trục lợi cho bản thân mà dẫn dắt sai lệch về đạo. Nhưng một số người là do sân si của bản thân không vượt qua được mà dùng nick ảo đơm đặt, dựng chuyện, lôi kéo, dùng những lời lẽ tâm địa khiến mọi người có cái nhìn chưa chuẩn về Đồng Âm; cũng vì không mang danh lợi, tiếng tăm nên Thầy tôi cũng chưa bao giờ đưa facebook cá nhân lên trang nhưng qua sự việc vừa qua bản thân tôi thân là trò tự thấy không thể im lặng mới quyết định viết bài này là tự sự của bản thân với mong muốn các bạn tự đọc, tự ngẫm, tự chiêm nghiệm từ hai phía để có cái nhìn khách quan nhất trong mọi sự việc.
Con thực sự cảm tạ cha mẹ bề trên đã đưa đường dẫn lối dắt dắt con về tới bản phủ, về tới nhà của mình, cảm tạ Cô Cậu đã luôn đồng hành, dạy dỗ, chỉ bảo con trong suốt thời gian qua để con có được ngày hôm nay. Giờ đây mặc dù con cũng đã có thay đổi rất nhiều nhưng con sẽ cố gắng hoàn thiện mình nhiều hơn nữa để trước hết là giúp cho bản thân mình, gia đình mình, sau này nếu có cơ hội sẽ hành đạo giúp người, tích phúc làm việc thiện để tạo quả tốt.
Cảm ơn các bạn đã đọc và nghe những lời chia sẻ của tôi! Đồng âm mở ra rộng mở đón những bộc bạch, câu chuyện, trải nghiệm, đóng góp của tất cả các bạn trên con đường tu đạo bốn phủ, để xây dựng đạo ngày một tốt đẹp hơn!